[Tản Văn] Đánh đu ..... với Gái !

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010.

Thêm một truyện sưu tầm nữa cho ae thưởng thức ^_^ ! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé !!



Tết Tây, anh lừa vợ bảo đi chơi với đám bạn nhưng thật ra anh đi với nàng. Nàng người Thành Nam , thượng uý công an, ba mươi tuổi, chưa chồng. Anh chỉ biết thế thôi, không dám biết thêm vì công an anh kinh bỏ mẹ.

http://hihihehe.com/image/file/HiHiHeHe---141_1.JPG

Anh quen nàng độ dăm tháng nay, quen bên chiếu rượu. Chiếu rượu của nàng cạnh chiếu của anh. Bọn anh toàn đực, còn bọn nàng toàn cái, sẵn tý men sang giao lưu, thế là quen. Nàng chủ động nhắn tin cho anh trước, toàn những thứ trời ơi, đại khái như khoẻ không, công việc thế nào, sáng tốt lành, tối ngon cơm, ngọt nước…Anh vui và nhắn lại, cũng toàn những thứ ất ơ, đại để như thượng uý khi nào lên đại uý, tạt tai được mấy thằng phạm rồi, gái công an sao như hoa hậu…

Qua giai đoạn nhắn tin, nàng goi cho anh trực tiếp rủ anh đi Thành Nam chơi. Đâu có gái là anh cứ đi, tết nhất ru rú ở nhà với con vợ già kể cũng mệt. Tuy nhiên anh vẫn hỏi đi có phi vụ gì không, nàng bảo về thăm nhà, thăm bạn thôi, lâu nàng không được nghỉ. Anh đón nàng từ sớm ở khu chung cư gần nhà, nàng ở một mình. Anh ở dưới chờ không trèo lên nên chả biết nhà cửa nàng ra sao. Bọn anh ăn sáng, cà phê, cà kê, dê ngỗng chán mới đi. Chơi bời là phải thong thả, Thành Nam với Hà thành có bao xa.

http://www.thongtinthuongmai.vn/editor_upload_images/uploads_11122009/DCC_1260501454.jpg

Thành Nam bé tí hỉn, buồn như chuồn chuồn đạp nước đầm hoang. Nhà nàng ngay trung tâm, cạnh cái khách sạn Vị Hoàng to vật. Bố mẹ nàng khoảng tầm thất thập, buôn đồ cổ thật và cả cổ giả, đẻ đến 6 con, nàng là út. Trên nàng là 5 thằng, ở quanh quất đâu đây, đề huề hết cả. Theo như nàng nói toàn cỡ có máu mặt, đứa làm khách sạn, đứa cà phê bóng bánh, đứa làm mộc bán cho Tây, mỗi nàng là làm cho nhà nước.

Anh được nàng thết cơm, khá thịnh soạn nhưng chỉ có anh với nàng ăn. Bố mẹ nàng phải đi Nam gấp giao lô hàng, bọn anh em nàng bảo đều bận nên không gọi. Ăn xong cũng đã qúa trưa, nàng dọn giường bảo anh đi nằm để chiều đi chơi với hội bạn cho khoẻ. Còn nàng tạt ra đầu phố gội đầu, cắt móng cho nó sạch sẽ, điệu đà. Anh nằm mà không ngủ được bởi anh không có tật ngủ trưa, vả lại đi chơi với nàng mà ngủ thì phí quá. Chả biết làm gì, anh nhấp nhổm nguyên trưa.

Rồi nàng cũng về, mùi hương dầu gội đầu thơm nhẹ, hăng hắc cả mùi của sơn móng tay. Nàng hỏi anh ngủ ngon không, anh vờ dụi mắt bảo có em nằm bên anh sẽ ngủ như người chết. Nàng cười bảo đểu nó vừa thôi. Anh bảo ngủ như chết thì vô hại, đểu đé-o gì.


Chiều, hội bạn nàng đã ầm ầm ngoài phòng khách, đực cái đủ cả. Nhác trông xe cộ, ăn mặc đã thấy điều kiện rồi. Nàng trang điểm nhẹ, mặc nguyên bộ đầm màu đỏ ớt trông như tiểu thư nhưng nói thì đúng kiểu công an ra lệnh: tất cả đi ăn để chào mừng năm mới. Hội bạn nàng nhao lên, vỗ tay hò hét váng nhà. Anh già rồi nên hơi choáng.

Bọn anh vào một chỗ rất khó đi, quán kiểu nhà sàn trên hồ nước, rất nhiều món ngon. Hội bạn nàng cứ nhìn anh xì xầm rồi lại ré lên như đi tướt, vô duyên cực. Nàng giới thiệu các bạn nàng cho anh, đông quá nên anh không nhớ hết, vả lại cứ nghĩ ôi giời xã giao nhớ làm đé-o gì. Rồi nàng giới thiệu anh cho các bạn nàng, bảo anh là bạn. Bọn kia nhao hết cả lên hỏi bạn là bạn kiểu gì, bạn giai hay người yêu hay bạn bình thường. Nàng bảo bạn giai rồi cười nghiêng ngả. Anh cũng cười phá lên, ừ chắc nàng đang vui vả lại mất mát đé-o gì đâu, không khéo lại còn được.

Năm mới, bạn mới, sự vui chung ấm cúng lạ thường. Anh đóng vai là bạn giai nàng hoàn hảo, từ khi ăn cho đến khi hát nhưng đến khi về anh hoá mẹ thành bò. Chả là vui chơi khí muộn lại chuyếnh choáng say nên nàng bảo ở lại mai về. Đồng ý thôi, chả bởi do anh chủ tâm mà say thì về thế đé-o.

Anh say chưa tới mức để nàng dìu, vẫn còn loạng quạng uýnh đấm được quả răng, rửa được đôi bàn chân thơm mùi chuột chết. Trở vào anh thấy nàng đang dọn cái giường ban trưa, anh thả thính, ngon phết nhở, làm miếng đi. Nàng nguýt rồi giơ hai nắm đấm đấm bùm bụp vào ngực anh. Anh sẵn thế túm luôn lấy tay nàng. Khi say tay anh dẻo, dai và dài như tay khỉ. Nàng dúi anh ngã ngửa ra giường, theo đà nàng đè mẹ lên trên, bưởi bòng văng ra hết cả,thơm, mềm, ngồn ngộn, múi trắng, khe sâu thẳm. Tay anh giữ tay nàng, môi lần tìm môi, khô khốc. Nàng đáp trả nhiệt liệt, nóng bỏng kinh người. Anh và nàng mê tơi trong ba phút, đồng hồ cảm giác của anh nó chạy thế. Rồi bất ngờ chân nàng quàm lên bụng anh, anh thấy đau vùng bộ hạ. Tưởng nàng nhiệt liệt nhưng ai ngờ nàng đang lên gối. Anh đau buông nàng ra, mắt trợn ngược như sắp tắc thở. Nàng trườn xuống, nguẩy đít đi vào buồng trong, anh nằm nhìn đình màn, đau đớn. Cơn hứng tình xẹp xuống, cơn say lại thông thốc phụt lên. Anh ú ớ rồi im hẳn.

http://farm4.static.flickr.com/3619/3428803118_abb971bdf8.jpg

Sáng, nàng gọi anh từ sớm, bê vào giường cho anh bát mì hai trứng nồng nàn. Mồm anh đắng ngắt, chả thiết ăn, chỉ húp đôi trứng để kiện toàn đôi trứng của anh thôi. Anh và nàng lên xe về Hà thành. Dọc đường anh và nàng nín thinh, xe lại chết mẹ nó đi cái cát sét, hãm vật. Mọi thứ cứ ù ù ngang tai, nặng nề cực. Rồi cũng lại là nàng chủ động phá tan đi sự im lặng đáng sợ khi xe về đến Pháp vân, nàng bảo tối qua tội anh to lắm nhé. Anh đáp hờ rằng có làm gì nên tội đâu. Thì đấy, tội của anh là tội không làm gì đấy. Anh cười phọt, cảm giác đôi trứng trần lao lên khoang miệng. Anh đưa tay đang nắm cần số lần tay nàng. Nàng để yên. Được thể anh phấn khởi về Hà nội ta làm gì tý nhé. Anh nghĩ em là gì mà đòi làm gì. Em hết thích làm gì rồi bởi em thức suốt cả đêm qua. Ôi chao, anh tệ đến thế sao, hoá ra tội anh to thật, chả phải anh không làm gì mà là anh để mặc Nó với em.

Bọn anh chia tay, anh lại về nhà với vợ già. Vợ anh mắng anh như xe giẻ rằng đi qua ngày qua đêm mà chả một cú a lô. Anh mắng ngược cô cũng có thèm í ới cho tôi tiếng nào đâu. Vợ anh im hẳn.

Tối, vợ anh bảo cơm xong làm gì hả anh, đi chơi phố tý nhé. Anh bảo chả làm gì, không đi phố, anh muốn đi nằm. Mặt vợ anh xị ra như mông con hàng phở anh vẫn hay ăn, bảo chỉ được cái giỏi hầu thiên hạ thôi, vợ đòi hỏi tý lại đòi đi nằm.

Nhà anh không có đình màn nên anh nhìn thẳng được lên trần, mắt chuẩn bị kéo màng thì bất chợt anh giật nảy, liệu đêm qua lúc anh vằng nhà, có thằng mả mẹ nào lại không làm gì với vợ anh không? Anh rùng mình rồi lẩm bẩm: nhẽ đâu thế gian này anh đã đi ngàn dặm. Và còn hơn như thế nữa kia. Nhưng bắp cải có râu và ria mép. Quả là anh chưa thấy bao giờ.

Anh tỉnh luôn đến sáng!

ST phot_phet's blog

Comentários:

Đăng nhận xét

 
Thế Giới Manga © Copyright 2010 | Design By Truyện Tiếng Việt |