Còn có ...con !

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2009.

Choang…!!!
- Cái thứ 34.Nó bình tĩnh nói và đứng dậy.
- Mày……mày…? Mày không phải con tao !!!
- Điều đó thì ông tự biết.Nó vẫn ung dung tựa vào cửa.Nó chưa muốn đi.
- Mày cũng giống mẹ mày…….một lũ….
- Ông không đủ tư cách để nhắc đến mẹ tôi…….!!!Nó đứng thẳng dậy và lùi về phía sau mấy bước.Đột nhiên nó thấy sợ.
-Tao ..Tao đánh chết mày………mày hư quá rồi! Ai dạy mày nói với bố mày thế hả …?
Người đàn ông ấy lúc này còn trong men say ,chếch choáng tìm thứ gì để ném vào cô con gái đang có ý bỏ đi.Nhưng không biết nghĩ thế nào, nó quay lại.Mặt Nó chưa bao giờ nóng bừng đến thế.
-Ai dạy tôi ư ? Còn ai khác dạy tôi trở nên thế này tốt hơn ông….? Ông còn muốn giết tôi cơ à…….được…..Ông giết đi !!!
Nó cũng chẳng thể nào ngờ nổi nó đang nói gì.Nó chỉ biết những lời ấy nó giấu trong lòng cùng sự thù ghét người cha kia lâu lắm rồi.Và nó định nói ,định nói ra hết.
-Mày..mày……
Người cha đổ gục xuống.ông cố lết dậy và bỏ đi.Có lẽ ông lại đi tìm rượu cho say. Chắc chẳng bao giờ ông say nổi khi bóng dáng người vợ lúc nào cũng ám ảnh ông.Buộc ông phải tỉnh để chịu sự thù ghét của cô con gái.
Tiếng cổng vừa đập vào nhau nghe inh oang thì con bé vừa kịp nhận ra ….nó đang khóc.Nước mắt từ đâu cay xè chảy ra.Cổ họng nó ứ nghẹn như nuốt phải cục tức không thể nào xả hết.
“Ông ấy là cha con ! Ông ấy là cha của con !!!”
Lời của mẹ hôm nào cứ văng vẳng lên trong thâm tâm nó.Nó không thể mở miệng mà gào thết trong tình hướng này.Nó nghĩ và chỉ nghĩ được mà thôi……..
“Ông ta là cha con ư ? 15 năm qua con đã có một người cha như vậy ư ? Không !!!Chưa 1 ngày nào trong cuộc đời này con có ai để coi là cha mình cả!!! Đã có giây phút nào ông ấy coi con là con đâu.Chỉ có rượu ,rượu và những lá bài đỏ đen là ông ấy yêu quý thôi.”
Nó không phải là một đưa xấu xa.Nó là 1 học sinh giỏi đàng hoàng.Trong mắt mọi người điều ấy rất bình thường khi nhà nó giàu có từ này qua đời khác, khi cha nó là 1 công nhân viên chức nhà nước. Nhưng có ai hiểu rằng ,với nó, mọi tấm bằng khen đều được đánh đổi bằng một sự nỗ lực phi thường. bằng nước mắt.Từ thửa nó đi học ,ai từng 1 lần cầm tay dạy nó tập tô,ai chỉ bảo nó lúc nó học,ai động viên nó khi nó sắp bước vào phòng thi. Không! Không 1 ai cả ! mệ nó ,nó không trách bà, bà không được đi học.Ấy cũng là lí do mà bà cung phụng ông chồng gia trưởng ,độc đoán kia.Còn ba nó,ông chỉ biết cười và cầm những tấm bằng khen của nó đi khoe .Ông từng dùng đủ lời lẽ thậm tệ với nó khi nó chẳng làm vừa lòng ông.Nó sợ những lời mắng chửi ấy,sợ ghê gớm.không phải vì chúng cay nghiệt , độc ác mà vì…..chúng lúc nào cũng chĩa vào mẹ .
“Mày giống mẹ mày nên ngu như thế à ? Mẹ mày dạy mày thế đấy à ?”
Chỉ nó mới hiểu những giọt nước mắt của mẹ len lén rơi sau mỗi lời ấy rồi lại phục dịch ông ta.Nó hỏi “Mẹ có đau không”.Mẹ cũng chỉ đáp: “Con gắng học vào để đừng ba giờ bố con chửi……là được rồi”
Nó nước mắt lã chã dọn dẹp đông đổ nát kia.Nó bước từng bước lặng lẽ lên căn gác nhỏ ,nơi đó nó tìm được người để sẻ chia . Trang nhật ký được mở ra:
“Ngày thứ 19….xa mẹ”………
“Ngày thứ 20….xa mẹ”………
“Ngày thứ 21….xa mẹ”………
Nó đã tính như thế thay cho ngày tháng kể từ hôm mẹ nó ra đi.Nó khao khát được gặp mẹ lắm nhưng nó thà để mẹ nó đừng về còn hơn lại tiếp tục chịu đau đớn trong căn nhà này.Mẹ có thể đếm từng giây phút trôi qua sống vì nó bên cạnh ông ta.Nhưng nó thì không , không thể chịu thêm được nữa!
Bỗng nó chợt nhớ đến bạn .Ban liệu có giống như người cha kia của nó không. Nó đã từng hận, từng thù ghét bọn con trai đến mức quên mất rằng bản thân mình là một đứa con gái.Chính bạn đã kéo nó trở về với yêu thương từ vực sâu của thù hận đó,đã cho nó được tin thêm 1 lần vào cuộc sống.Chỉ bạn mới hiểu vì sao mắt nó đỏ hoe mỗi sáng đến lớp ,vì sao tan học nó vội vã ra về,vì sao có những vết xước vô cớ trên tay nó.Nó đã cố đỡ lấy mọi đòn roi cho mẹ lúc có thể.Nó đã thức học thật khuya để có thể vượt lên 40 đứa bạn cùng lớp.Nó đã nơm nớp lo nếu nó về muộn mẹ sẽ bị đau .vậy mà bạn cũng sáp xa nó.Nó chưa bao giờ dám mơ mộng bạn sẽ ở bên nó mãi mãi mà ban lại khó khăn nói với nó từng từ : “Mình chỉ xem cậu là bạn thôi.đừng buồn nhé!”Rồi 1 bức tường cao vút mọc lên giữa 2 đứa. Nó âm thầm không nói,nó không trách bạn ,không giải thích ví bạn cũng là……..con trai.
Nó buồn ngủ quá ! Có thể là vì nó thiếu ngủ suốt mấy tháng trời!Có thể là vì những lúc khóc xong nó chỉ muốn ngủ,ngủ một giấc thật say.Có thể là nó muốn ngủ mãi mãi để không bao giờ quay về với thực tại.
Nó ngả gục xuống giường .Như có hơi ấm của mẹ đâu đây.Có bàn tay mẹ nhẹ vuốt mái tóc nó.Có tiếng mẹ hất ru thật nhẹ thật êm.Có tiếng ai đó reo vui “ Con ngủ trông yêu quá,em nhỉ !”…… là tiếng của ai đó………có phải tiếng cha không…???
Một người cha trong mơ hay một người cha của quá khứ.Nó không muốn …tỉnh giấc nữa!!!

Lan Hương

Comentários:

Đăng nhận xét

 
Thế Giới Manga © Copyright 2010 | Design By Truyện Tiếng Việt |